đêm nay giữa lòng phố thị, hắn nằm mơ phố trở mình thao thức. Có một cái gì đó khẽ chạm, len nhẹ miên man nơi tâm hồn khiến hắn chợt nhận ra mình bình yên lạ.
Phố của đêm rì rào với gió quện trong âm thanh của tiếng lắc rắc. Mưa ngoài mái hiên khiến cho hắn mơ về một mùa đông ấm áp, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, đan cài để lấp đầy đi những khoảng trống vô hình cứ mỗi ngày một rộng ra, dài thêm mênh mang mãi ...................
Phố của đêm bỗng trở nên dịu nhẹ trong mảnh trăng xanh xuyên qua những tán cây soi qua từng kẽ lá làm sống dậy những ký ức ngọt ngào, nhắc ai về lời hứa hôm nào vì vô tình hay cố ý đã bị lãng quên
Phố của đêm còn là cả những cuối tuần nhàn nhã chẳng biết đi đâu, chẳng biết làm gì đành nằm lì ở nhà để mặc hồn mình du dương bay bổng theo những bản nhạc xưa thật là xưa và lại thoáng về một bóng hình xa vắng...Để chợt nhận ra, thấp thoáng đâu đó giữa những xôn xao cười nói ta vẫn còn chút gì để nhớ
Phố của đêm của những ngày cuối Thu cái lạnh bỗng trở về ào ạt, lại thích được một mình ra phố, chạy xe lòng vòng hong gió lạnh, lắng nghe tiếng rì rào của mưa, cho rét buốt mặc sức phả vào mặt, chạm vào da thịt, thấm đẫm cả tâm hồn bỗng thèm đến thế một vòng tay ấm, một cái ôm thật chặt và lại thấy mình tan chảy những yêu thương
Phố của đêm giữa yêu thương của bạn bè bên ly cafe cóc nơi góc phố nhấm nháp vị đắng – ngọt trên môi nhìn ngắm thiên hạ dập dìu đôi lứa và thầm chúc nhân gian cứ mãi rộn ràng cho cuộc đời này vơi bớt những quạnh hiu
Phố của đêm lung linh như những vì sao xa cái thứ ánh sáng cứ bừng lên diệu huyền trong mỗi căn nhà nơi ngõ nhỏ dễ làm sống dậy những khát khao về một thứ hạnh phúc giản đơn, bình dị nhưng sao quá đổi khó tìm
Đêm nay, lại thêm một đêm ngủ muộn, giữa xao xuyến của lòng, hắn cùng phố trở mình cùng lắng nghe tiếng thở của đêm ... !